Z6837399249539_e8401da119ff1f7a1269eccc18d48d45

Việt Hà

Hà Nội 27/5,

Tiếng ve kêu rộn rã của Hà Nội hôm nay khiến mình chợt nhớ tới một phiên bản “tôi” trong quá khứ – một phiên bản yêu viết lách, nơi mình được trải lòng, được sống thật với bản thân. Dường như trong suốt khoảng thời gian qua, nhịp độ công việc, học tập cứ thế nối tiếp nhau khiến mình quên mất rằng bản thân mình đang cần được nghỉ ngơi, cần được “thở”, cần được kết nối và “chữa lành”. Cứ ngỡ bản thân cứ mãi chạy đua theo guồng quay trên đất Thủ đô đông đúc, biết ơn thay, mình được cô Bích dẫn dắt và đồng hành. Được học tập trong một môi trường đầy thú vị, mình được thay đổi tư duy, bắt đầu tìm kiếm lại cái “tôi” tưởng chừng như đã mất, và khám phá thêm được nhiều khía cạnh mới của bản thân. Thú thật, đây là điều mình chưa bao giờ nghĩ đến.

Trước đây, mình là một người tham vọng và luôn kỳ vọng bản thân phải luôn làm tốt trong mọi việc. Nhiều lúc sự kỳ vọng ấy còn được chuyển sang cả những người mà mình quan tâm và yêu thương nữa. Mình cũng ít nói, hướng nội và rụt rè, vì sợ bản thân nhận lời chỉ trích hay chê bai từ người khác. Mình tự nhận thấy bản thân giống như một con ốc luôn bám chặt lấy chiếc vỏ – nơi trú ẩn duy nhất của mình vậy. Mình đã tự cho mình quyền nghĩ rằng bản thân không mạnh mẽ, không tự tin, không thể làm được những điều tuyệt vời hay đạt được những ước mơ mà mình luôn mong mỏi bấy lâu. Mình yêu ca hát, vì mình muốn gửi gắm tình yêu đối với mọi người qua giai điệu, nhưng lại không dám hát trước đám đông. Mình thích được giúp đỡ và truyền cảm hứng cho người khác, nhưng mình lại chẳng bao giờ dám nói lên suy nghĩ của bản thân. Nhưng có tiếng nói đâu đó trong mình vẫn nhắc nhở rằng, bạn đừng dập tắt khao khát được phát triển, được ghi nhận và được cống hiến.

Hiện tại, mình cảm thấy thật hạnh phúc, may mắn, và biết ơn những gì bản thân đã được học, được trải nghiệm, biết ơn tất cả những người đã đến và tô lên bức tranh cuộc đời mình những gam màu khác nhau, dù là màu tối hay sáng, mình vẫn luôn trân trong. Mình biết ơn cả những cảm xúc của bản thân, dù là vui hay buồn, vì mỗi cảm xúc đều để lại tín hiệu giúp mình hiểu bản thân sâu hơn, và để nhận ra rằng trái tim mình vẫn còn yêu thương. 

Nhờ những tư duy mới, kiến thức mới và trải nghiệm mới từ cô Bích và từng thành viên trong Học viện, trong suốt hơn 1 năm vừa qua, mình cảm nhận được từng suy nghĩ trong mình được thay đổi rõ hơn qua từng ngày. Qua những buổi học được chia sẻ và lắng nghe, được nhận bài học và lời góp ý từ cô Bích và các thành viên, qua những lần được tâm sự và động viên, mình đã dần có thói quen suy nghĩ tích cực hơn, lạc quan hơn. Mình cũng đã nhận thức được rằng con người mình hiện tại được tạo nên bởi chính những kí ức và suy nghĩ mình nói với bản thân mỗi ngày, dù lớn hay nhỏ, trong quá khứ. Vì thế, mình không còn lặp lại những lời khẳng định tiêu cực, mà thay vào đó là những lời khích lệ bản thân. Mình biết rằng những điều tích cực và giá trị của bản thân luôn chờ được nhìn nhận, được sử dụng và lan tỏa. Mình không còn cố kìm nén những khát khao của mình hay giới hạn bản thân nữa. Mình thừa nhận rằng bản thân mình không hoàn hảo, nhưng mình đủ đầy, và mình cần được sống đúng với con người mình vốn là. Mình luôn tự nhủ rằng, giá trị lớn nhất mà bản thân cần rèn luyện là tình yêu thương vô điều kiện, bởi khi trái tim đã tràn đầy tình yêu, mình sẽ sẵn sàng cho đi và tha thứ cho bất kỳ ai – kể cả chính mình. Mình sống có trách nhiệm với cuộc đời mình hơn, vì mình là người tạo ra trải nghiệm sống của chính mình – bằng hành động, lựa chọn và thái độ sống mỗi ngày. Mình không còn để tâm quá nhiều đến lời nói của người khác vì mình biết rằng điều quan trọng là những gì tôi tự nói với bản thân. Mình luôn tự dặn lòng hãy biết trân quý điều đang có, và biến từng khoảnh khắc trở thành món quà, để sau này không hối tiếc vì điều gì cả.

Cuối cùng, mình luôn tự nhủ rằng, mình cần có niềm tin vào chính bản thân, vào mọi người, và vào hành trình đang đi, vì chỉ vậy mình mới có thể bước tiếp kể cả khi chưa thấy hết con đường. Mình biết rằng bản thân mình còn nhiều điều thiếu sót, vì vậy mà tôi luôn sẵn sàng học hỏi và tiếp thu mọi ý kiến đóng góp, và không phán xét.

Biết ơn cô Bích, biết ơn từng thành viên trong Học viện, vì đã luôn thấu hiểu, thông cảm và nâng đỡ, đồng hành cùng Hà trên chặng đường hoàn thiện bản thân và trở thành phiên bản tốt nhất của mình.

 

 

Brown Aesthetic Minimal Daily Vlog Youtube Thumbnail