Câu chuyện Học viên
Huyền Nguyễn
Mới đó thôi đã ba tháng gắn bó với học viện Tuệ Tâm An – nơi đem lại cho tôi bao cảm xúc vỡ òa trong hạnh phúc, sự bình an và sự minh triết hơn mỗi ngày – nơi tôi tìm lại chính mình, nơi có bao người lắng nghe tôi, nơi có một người thầy đã giúp tôi sống là chính mình. Biết ơn cô Bích đã mở rộng cánh cửa yêu thương giúp cho tôi cơ hội được trải nghiệm và học tập tại Học viện.
Tôi không dư dả về mặt tài chính như những người khác, nhưng với một niềm tin rằng được đồng hành và phát triển cùng Học viện là sự lựa chọn đúng đắn nhất, một con đường tràn ngập ánh sáng trí tuệ, tôi sẵn sàng theo đuổi con đường này.
Trước đó tôi đã học rất nhiều lớp tâm lý học, lớp phát triển bản thân nhưng vẫn chưa bứt phá và chưa cảm thấy bản thân được chữa lành. Cho tới khi vào học lớp học “Thiết kế cuộc đời” ở Học Viện Tuệ Tâm An, tôi mới thật sự cảm nhận được sự giá trị, tầm quan trọng của việc chữa lành và làm chủ cảm xúc, hành động của bản thân mình.
Trước khi học tôi đã luôn mắc kẹt trong sự hoài nghi về chính mình. Tôi luôn mong muốn được làm hài lòng người khác. Trong tôi quá nhiều nỗi sợ vô hình như phán xét, chỉ trích. Sau khi được học, tôi mới biết rằng đó là vì trong tôi khá nhiều sự tổn thương. Tôi sống trong những cung bậc cảm xúc bất thường, lúc rất mạnh mẽ, lúc thì co lại như một chú thỏ nhiều vết thương. Trong tôi có quá nhiều mâu thuẫn nội tâm, đến nỗi nhiều khi tôi không kiểm soát được lời nói hành động của mình. Tôi luôn tự trách móc bản thân và người khác. Tôi luôn tìm chỗ để bấu víu nương tựa, đến lúc không được như ý tôi sinh ra thất vọng.
Bây giờ, tôi cảm thấy thật sự tuyệt vời với sự lựa chọn của tôi lúc đầu, khi tôi quyết định đồng hành cùng Tuệ Tâm An. Tôi đã dần dần thay đổi. Qua từng ngày, tôi dần tìm được đúng con người thật bên trong chính mình. Lúc này đây tôi không còn nhiều nỗi sợ như trước. Tôi tự tin hơn, biết yêu thương, tin tưởng, tôn trọng bản thân hơn. Tôi không còn để ý nhiều tới những ánh mắt sự phán xét hay lời chỉ trích của người khác vì tôi đã biết rõ mình rồi. Trước kia, tôi không dám nói lên suy nghĩ của mình thì giờ đây, tôi đã thẳng thắn bày tỏ quan điểm không sợ người khác không hài lòng. Tôi dám sống có nguyên tắc riêng, tôi tự tin, quyết đoán. Ngày trước, mỗi khi giúp ai tôi hay mong muốn họ ghi nhận, còn giờ tôi không mong cầu như trước. Tôi chỉ cảm thấy mình hạnh phúc vì có giá trị để trao đi.
Hơn thế nữa, tôi dần cảm thông với người đã làm tôi tổn thương vì tôi hiểu rằng họ cũng chỉ đang mắc kẹt trong cảm xúc riêng giống tôi lúc trước. Tôi cảm thấy thương họ nhiều hơn nhờ suy nghĩ khác đi như vậy. Trước kia, tôi hay tự hỏi rằng người khác nghĩ gì về mình nhỉ? Còn giờ đây, tôi không quan tâm nhiều vì sau một mỗi hành động, tôi đã tự kiểm soát hoặc quan sát mình rõ hơn còn nên không còn nghi ngờ bản thân và xem trọng người khác nghĩ gì nữa.
Thật sự hạnh phúc vì mỗi ngày thức dậy là trong tôi tràn đầy niềm hứng khởi, mong ngóng hôm nay mình học thêm được gì. Tôi biết ơn vì đã có thêm một ngày nữa để trải nghiệm và nghĩ rằng: “Mình sẽ giúp cho bản thân mình? Giúp gì cho những người xung quanh?”. Tôi đã đặt mục tiêu và làm hết mình nhưng không kỳ vọng như trước, không đau khổ như trước nữa. Mỗi lúc nóng giận tôi đã biết cách để bình tĩnh lại, biết quan sát chính mình, bắt thóp chính mình, vào đổi khung. Tôi luôn tìm được trong những điều không như ý một bài học nào đó để dạy bản thân mình. Cuối mỗi ngày, tôi đều tổng kết mình biết ơn điều gì, mình cần cải thiện điều gì? Bên cạnh đó tôi còn làm các bài tập rèn luyện bản thân như soi lại chính mình nên lúc nào cũng ở trong tình trạng “bận”, đôi khi cũng quên mất nên vô tình vắng mặt trong rất nhiều sự kiện, cuộc vui, cuộc hội ngộ.
Tôi biết rằng bản thân mình chưa hoàn hảo, nhưng tôi vẫn có một niềm tin rằng, ngày hôm nay mình đã chạm được đến sự bình an thì sau một thời gian nhất định, con đường phía trước của mình sẽ tràn ngập ánh sáng tình yêu và trí tuệ. Tôi tự nhủ rằng hãy cứ kiên định đi tiếp con đường này thì mình sẽ sống một cuộc đời thênh thang.
Tất cả những gì tôi đạt được là nhờ có cô Bích luôn đồng hành dẫn dắt tôi. Tôi tôn trọng và ngưỡng mộ cách cô làm gì cũng nhẹ nhàng tự tin. Tôi còn cảm thấy “yêu nhất” sự thông minh, trí tuệ, sự linh hoạt của cô khi vào quy trình riêng cho tôi. Và trong quy trình với cả một tập thể, cô vẫn có thể dẫn dắt một cách diệu kỳ nhưng ai cũng đạt được giá trị và đắm chìm trong quy trình. Trong từng quy trình cùng với lớp, tôi vẫn còn trân trọng và nhớ mãi những cái ôm những giọt nước mắt đã chữa lành cho tôi và từng thành viên. Những quy trình đã giúp chúng tôi quay về quá khứ, chữa lành trị liệu và cài đặt lại tư duy, giúp cho tôi gỡ bỏ biết bao tổn thương bấy lâu nay đã làm tôi nghi ngờ về chính mình.
Qua việc làm bài tập hằng ngày, tôi và cả lớp được cài đặt lại tư duy chuẩn, hình thành một thói quen tốt. Tuy ban đầu chưa quen nhưng sau một thời gian đã trở thành thói quen mà tôi thấy thấm thía và không thể quên. Nhớ lại lúc đầu viết lòng biết ơn, tôi cứ phải nghĩ mãi xem mình nên viết gì. Còn giờ thì tôi nhắm mắt cũng viết được, không những viết mà tôi còn đặt cảm xúc sâu lắng trong từng lời biết ơn.
Cô đã giúp tôi có thêm được thói quen đọc sách. Trước tôi ngại đọc nhưng từ khi trải qua những buổi học coach sách, tôi mới thật sự nhận ra được giá trị của việc đọc sách và thói quen đọc sách hằng ngày.
Tôi cảm nhận được rằng trong mỗi buổi học cô trao cho lớp bằng tất cả tình yêu. Việc được chia sẻ sau buổi học cũng thật ý nghĩa. Chúng tôi được học hỏi lẫn nhau. Mọi góc nhìn của chúng tôi dần mở ra, và niềm tin vào tình yêu thương tăng thêm hằng ngày.
Tôi thật sự vẫn còn nhớ và ấn tượng với những buổi đi từ thiện cùng lớp, được trao những phần quà nhỏ cho những cụ già, những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn cần được chia sẻ, tôi cảm nhận được sự ấm áp khi nhìn thấy giọt nước mắt của họ tràn ngập hạnh phúc tình yêu thương.
Từ khi học kiến thức này tôi cảm nhận được sâu sắc tình yêu thương bản thân và gia đình, xã hội, cộng đồng, quê hương đất nước lớn dần từng ngày. Đặc biệt dịp lễ 30/4 vừa qua, tôi đã được đắm chìm trong quy trình yêu quê hương đất nước.
Một lần nữa xin được biết ơn cô Bích đã trao cho tôi cơ hội được học tập tại Học viện, được biết đến trí tuệ này. Cô đã cho tôi có được ngày hôm nay, được sống là chính mình, được chịu trách nhiệm với mọi việc mình làm.
Biết ơn cô Bích vì đã giúp tôi nhìn thấy con đường mình nên đi.