Pexels-pixabay-160994

Khi con cái trưởng thành: Làm sao để không can thiệp mà vẫn quan tâm?

“Con đi đâu? Đi với ai? Mấy giờ về?”

Tôi từng là một “máy radar sống” – chỉ cần con không online 5 phút, là tôi đã nhắn:
“Con đang ở đâu đấy? Mẹ gọi không nghe?”

Tôi nghĩ đó là quan tâm. Con tôi thì gọi đó là… kiểm soát.

Và phải đến khi con đủ lớn để phản kháng, tôi mới bắt đầu cảm nhận được sự rạn nứt. Con dần im lặng. Không còn kể chuyện. Đi đâu cũng giấu. Không hẳn vì nó có gì sai, mà vì… nó sợ mẹ “lo quá mức”.

Cái đau nhất không phải là bị cãi lại. Mà là lúc thấy mình đang mất dần vai trò làm mẹ, chính bởi vì yêu thương sai cách.

Khoảng cách hay… khoảng lặng?

Tôi từng không hiểu sao “quan tâm nhiều lại khiến con xa cách hơn”. Nhưng rồi một người bạn nói tôi:
“Chị thương con theo cách của chị. Nhưng chị có chắc là con cũng cảm nhận được như thế không?”

Tôi im lặng. Và lần đầu tiên, tôi nhận ra… mình không hề lắng nghe.

Sau một thời gian học cách lắng nghe mà không can thiệp, chia sẻ mà không áp đặt. Sau mỗi buổi học là những bữa ăn đơn giản, vài chuyến dã ngoại cuối tuần, ngồi bên nhau kể chuyện “làm mẹ cũng áp lực chứ đâu phải đùa”.

Tôi dần buông lỏng những câu hỏi kiểu “Con ăn chưa?”, thay vào đó là:
“Mẹ tin con biết chăm sóc bản thân. Nhưng nếu cần, mẹ luôn ở đây.”
Và kỳ diệu thay – con tôi bắt đầu gọi về… mà không cần nhắc.

Không can thiệp không có nghĩa là bỏ mặc

Tôi học được rằng:
Yêu con không phải lúc nào cũng là đứng trước che chở, mà đôi khi là lùi lại phía sau để con bước đi vững chãi hơn.

Bây giờ, tôi không cần biết con đang làm gì mỗi phút mỗi giây. Tôi chỉ cần biết: con cảm thấy an toàn khi nghĩ về mẹ, ngay cả khi mẹ… không hỏi gì.

Bởi vì đôi khi, chỉ cần được hiểu, ta đã đủ mạnh mẽ để yêu thương một cách trí tuệ

Brown Aesthetic Minimal Daily Vlog Youtube Thumbnail