Phát triển bản thân
Từ chiếc bóng vô hình đến ánh nhìn tự tin
Có những người, suốt nhiều năm, sống lặng lẽ như những chiếc bóng. Vẫn hiện diện giữa đám đông, vẫn cười nói khi cần, nhưng bên trong lúc nào cũng phảng phất một câu hỏi:
“Liệu có ai thực sự nhìn thấy mình không?”
Người phụ nữ luôn muốn “im lặng cho lành”
Có một người phụ nữ, đã ngoài 30, từng nghĩ bản thân chẳng có gì nổi bật. Suốt nhiều năm trưởng thành, chị không dám phát biểu trong lớp, không dám góp ý trong những cuộc họp, và hầu như chẳng bao giờ chia sẻ điều gì trên mạng xã hội ngoài vài tấm ảnh phong cảnh.
Chị sợ bị chê. Sợ ánh mắt soi xét. Sợ chính sự tồn tại của mình trở thành gánh nặng cho người khác.
Nhiều đêm, chị tự dặn lòng:
“Thôi kệ, sống im lặng cho lành.”
Nhưng sống như vậy rất buồn
Bởi vì sống như thế, chẳng khác nào chỉ là một chiếc bóng. Có mặt, nhưng không ai thật sự nhớ.
Kết thúc mỗi cuộc họp online, không ai hỏi ý kiến chị. Trong những nhóm chat rôm rả, tên chị trôi qua mà không một lời hồi đáp.
Có những đêm, chị nằm lặng, mắt nhìn trần nhà, và tự hỏi:
“Liệu mình sẽ cứ mãi vô hình như thế này sao?”
Một cánh cửa mở ra từ lớp học online
Rồi một ngày, chị quyết định đăng ký tham gia một lớp học online. Một nơi xa lạ, không ai quen biết. Ở đó, không ai bắt ai phải nói.
Lần đầu tiên, chị run run bật micro, nói vài câu. Và bất ngờ, mọi người trong phòng Zoom đã bật micro vỗ tay, hoặc gõ những dòng chat “Cố lên!”, “Hay quá!”. Không phải vì lời chị quá đặc biệt, mà chỉ vì chị đã dám nói ra.
Lần đầu tiên, chị thấy mình được lắng nghe. Và được đón nhận.
Khi những vết thương được chia sẻ
Tới buổi học thứ ba, chị lấy hết can đảm để kể về chuyện từng bị gọi là “vô duyên” chỉ vì lỡ nói sai trong một cuộc họp nhóm.
Chị nghĩ mọi người sẽ lúng túng hoặc im lặng. Nhưng bất ngờ, một người phụ nữ lớn hơn chị gần 20 tuổi bật micro, cười và nói:
“Chị từng bị gọi là ‘cái máy sai chính tả’ ở công ty. Nhưng chính điều đó lại giúp chị trở thành biên tập viên giỏi nhất bây giờ.”
Cả phòng học online bật cười. Và lần này, chị cũng cười – một nụ cười thật sự nhẹ nhõm. Như thể một phần gánh nặng trong lòng được đặt xuống.
Khi cộng đồng khuyến khích sự tự tin trong bạn
Từ những câu chuyện được lắng nghe, chị bắt đầu được giao những việc nhỏ trong lớp online: điểm danh, hỗ trợ các học viên hoàn thành bài thực hành đúng hạn.
Mỗi việc nhỏ ấy, sau khi hoàn thành, đều nhận về những lời khen chân thành. Không phải kiểu khen cho có, mà là sự ghi nhận thật lòng.
Từng chút một, chị cảm thấy mình được cần đến. Và có giá trị.
Bước chuyển lớn
Một ngày, người hướng dẫn hỏi chị:
“Em có muốn chia sẻ về hành trình của mình không? Bọn chị tin em làm được.”
Ban đầu, chị không tin vào tai mình. Nhưng rồi, chị gật đầu.
Ngày hôm đó, trước màn hình máy tính, chị bật camera và kể lại chính những câu chuyện từng khiến chị thấy mình vô hình. Khi ngước mắt nhìn lên màn hình Zoom, chị bắt gặp những ánh nhìn chăm chú, những gương mặt mỉm cười, và những dòng chat nhắn nhủ:
“Em không hề vô hình. Em rất có giá trị.”
Nhiều người vẫn nghĩ tự tin là điều tự nhiên ở những người trẻ. Nhưng sự thật, rất nhiều người trên 35 tuổi vẫn mang trong mình những nỗi sợ cũ kỹ: sợ nói sai, sợ bị chê, sợ mình không đủ giỏi.
Đặc biệt, khi cuộc sống bước vào những giai đoạn gắn với trách nhiệm – hôn nhân, con cái, áp lực công việc, tài chính – con người dễ chọn cách im lặng để tránh rắc rối.
Nhưng im lặng quá lâu, đôi khi khiến người ta quên mất rằng: họ vẫn xứng đáng được lắng nghe.
Lời nhắn gửi
Không ai tự tin ngay từ đầu.
Tự tin cũng giống như một cái cây, chỉ có thể lớn lên khi được tưới tắm bằng sự ghi nhận, khích lệ và tình người.
Nếu từng bị chê, từng bị cười nhạo, hoặc từng thấy mình chỉ như một chiếc bóng lạc giữa đám đông, hãy nhớ rằng:
“Bạn không nhỏ bé như bạn tưởng. Chỉ là bạn chưa được nhìn bằng ánh mắt đủ yêu thương.”
Và đôi khi, chỉ cần bước vào một cộng đồng tích cực, dù chỉ qua màn hình máy tính, con người ta cũng có thể tìm thấy một phiên bản rất khác của chính mình – mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, và hạnh phúc hơn.