Pexels-pixabay-355863

Bài tập nhận diện cảm xúc: Lắng nghe chính mình

Trước đây, tôi chỉ biết… im lặng

Có những ngày, tôi chỉ thấy một thứ duy nhất trong lòng: sự nặng nề không tên. Không ai mắng tôi. Không ai làm tôi buồn. Nhưng trong tôi có điều gì đó cứ đè nén. Tôi không hiểu nổi mình. Chỉ biết là… muốn khóc, mà chẳng có lý do gì để khóc cả.

Tôi từng nghĩ cảm xúc là thứ… thừa thãi. Tôi giỏi trong việc “diễn”: cười tươi trong bữa tiệc, gật đầu chuyên nghiệp trong các cuộc họp, và nói “ổn mà!” với bạn bè – dù tim tôi khi ấy đang muốn bỏ cuộc.

Vấn đề là: tôi không bao giờ dừng lại để hỏi: mình đang cảm thấy gì?

“Lắng nghe chính mình” – nghe dễ, mà khó vô cùng

Mãi cho đến một ngày tôi mới lần đầu tiên nghe đến khái niệm:
“Quan sát cảm xúc mà không phán xét.”

Họ hướng dẫn tôi ngồi xuống, nhắm mắt lại, và thay vì né tránh, hãy nhận diện cảm xúc bên trong như thể bạn đang gặp lại một người quen lâu ngày. Tôi nhớ lần đó, chị hướng dẫn hỏi:

“Nếu cảm xúc hôm nay của bạn là một người khách, bạn sẽ gọi họ là gì?”

Tôi trả lời thầm trong đầu: “Có lẽ là… Lo Âu.”

Tôi không cần giải quyết gì cả. Tôi chỉ đơn giản nhận ra:
“À, mình đang cảm thấy lo lắng. Mình có lý do. Và điều đó không sao cả.”

Chỉ vậy thôi. Không chạy trốn. Không đè nén. Và kỳ lạ là, nó nhẹ đi thật.

Quan sát cảm xúc – không phải để kiểm soát, mà để hiểu

Tôi học được một điều: cảm xúc không đúng – không sai. Chúng chỉ là thông điệp. Giống như khi cơ thể đau, nó không cần bạn phán xét, nó cần bạn chú ý.

Bây giờ mỗi sáng, tôi dành 5 phút ngồi yên và hỏi:

“Hôm nay trong lòng mình đang có gì?”
“Có buồn không? Có lo không? Hay chỉ là mệt mỏi?”

Tôi viết những điều ấy ra một cuốn sổ nhỏ – không để phân tích, chỉ để thấy:
Mình vẫn đang sống. Vẫn đang cảm. Và điều đó có nghĩa là mình còn nguyên vẹn.

Gửi bạn – người từng như tôi, cứ chạy mà không biết mình đang đi đâu

Nếu bạn đang mệt mà chẳng biết vì sao. Nếu bạn vẫn cười nhưng trong lòng thì nặng trĩu. Tôi muốn nói với bạn rằng:
Đó không phải là yếu đuối. Đó là lời mời từ bên trong – rằng đã đến lúc bạn nên quay về lắng nghe chính mình.

Đừng vội ép mình phải vui. Chỉ cần dừng lại một chút. Hít thở. Và hỏi:

“Mình đang cảm thấy gì vậy?”

Không cần phải giải quyết gì hết ngay lúc đó. Chỉ cần nhận ra thôi, là đã bắt đầu quá trình chữa lành rồi.

Brown Aesthetic Minimal Daily Vlog Youtube Thumbnail