“Hành trình của 1 người mẹ đến với Học viện Tuệ Tâm An.”
Có những giai đoạn trong cuộc đời, tôi thấy mình như bị cuốn vào một guồng quay không hồi kết. Công việc, cuộc sống, gia đình…tất cả như đang chạy đua với thời gian. Mỗi sáng thức dậy lại bắt đầu một ngày tất bật, vội vã để rồi khi màn đêm buông xuống tôi cảm nhận rõ sự mệt mỏi len lỏi trong từng hơi thở, từng bước chân,…
Rồi các con lớn dần, mỗi đứa một cá tính riêng. Tuổi dậy thì như một cơn sóng ngầm trong lòng chúng – và cả trong lòng tôi. Đôi lúc chỉ một chuyện rất nhỏ, nhưng vì áp lực dồn nén, tôi vô tình cư xử với con bằng sự áp đặt, dùng vai trò làm mẹ để phủ lên con những kỳ vọng, những khuôn khổ vô hình. Có lúc nhìn lại, tôi thấy nghẹn lòng. Chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm lời xin lỗi, những cái ôm đầy yêu thương…muộn màng…
Tôi là một người mẹ tận tâm vun vén cho gia đình theo cách của mình, luôn mong mọi thứ chỉn chu, đâu vào đó. Nhưng chính sự cầu toàn ấy đôi khi khiến tôi kiệt sức. Việc gì cũng lo trước, chuẩn bị trước với tâm thế thấp thỏm sợ diễn ra không như ý. Và khi mọi việc chưa đúng theo kỳ vọng, tôi lại rơi vào lo âu, tự trách, tự dằn vặt…
Ngày trước, tôi từng là một học sinh chuyên văn – từng có tâm hồn đầy thơ mộng. Nhưng rồi cuộc sống bận rộn cuốn đi, lý trí ngày một mạnh mẽ còn cảm xúc cứ dần khô cạn. Tôi cứ mải chạy theo việc làm người mẹ tốt, người vợ đảm, một người con có trách nhiệm…mà quên mất một điều quan trọng: chính mình cũng cần được yêu thương…
Cho đến một ngày, tôi nhìn các con và nhận ra: chúng không cần một người mẹ hoàn hảo, mà cần một người mẹ thấu hiểu. Chúng cần được lắng nghe, được sẻ chia, được đồng hành bằng một trái tim rộng mở chứ không phải bằng những mệnh lệnh…Và tôi biết mình cần thay đổi.
Rồi một nhân duyên thiện lành, tôi biết đến Học Viện Tuệ Tâm An – nơi tôi được học cùng con gái, cùng những người mẹ, người chị, người em, người cháu,… đồng hành trên hành trình tỉnh thức. Đặc biệt, được cô Bích – Giám đốc Học Viện trực tiếp giảng dạy bằng sự tận tâm, trí tuệ đã giúp tôi nhìn sâu vào chính mình.
Tôi nhận ra: bao lâu nay, mình mải miết hướng ra ngoài để tìm kiếm hạnh phúc, mong cầu bình an từ thế giới bên ngoài mà quên mất rằng: bình an thực sự khởi nguồn từ bên trong!
Tôi học cách quay về với chính mình – chăm sóc khu vườn tâm trí bằng những hạt mầm tích cực. Tôi tập dừng lại, quan sát, không phán xét, không đổ lỗi, không nói những lời tiêu cực – mà chọn nhận trách nhiệm 100% với mọi điều đến trong đời mình. Tôi dần hiểu ra: mỗi sự việc đều đến để dạy tôi một bài học trưởng thành. Và tôi biết ơn từng giây phút hiện tại!
Giờ đây, tôi không còn muốn sống như một “cuộc đua không hồi kết”. Tôi chọn sống như một hành trình tận hưởng và thấu hiểu. Tôi hiểu hơn về tuổi Tuệ – tuổi của sự chiêm nghiệm, của trí tuệ nội tâm, của tình yêu thương sâu sắc và thấu suốt.
Với tôi giờ đây, trân trọng mọi giây phút trong cuộc đời: buổi sáng thức dậy hít hà không khí trong lành với tràn đầy lòng biết ơn mẹ Thiên nhiên, biết ơn mẹ Vũ trụ, biết ơn mình thêm một ngày để đắm chìm trong tình yêu thương, trong sự tận hưởng, biết ơn mình có thêm một gia đình luôn lắng nghe, đồng hành và thấu hiểu. Ở đó, chúng tôi được sống là chính mình, với trái tim yêu thương của mình – cảm nhận sự hạnh phúc, cảm nhận những cái ôm, cảm nhận từng câu chuyện tin yêu, cảm nhận mình trưởng thành từng ngày…
Biết ơn Học viện Tuệ Tâm An – nơi đã đánh thức trong tôi nguồn năng lượng thuần khiết, nơi khơi lại cho tôi dòng chảy của thơ ca và cảm xúc mà tưởng chừng tôi đã đánh mất giữa bộn bề cuộc sống. Ở nơi ấy, tôi được sống là chính mình – một người mẹ, một người phụ nữ, một tâm hồn luôn tràn đầy năng lượng yêu thương!