Câu chuyện Học viên
Tuyết Lâm
Mùa hè 2024
Mình còn nhớ rất rõ cảm giác khi được người thân giới thiệu đến Học viện Tuệ Tâm An ngay sau khi mình thi xong Kì thi quan trọng nhất của cuộc đời. Cảm giác đầu tiên của tôi có lẽ là hơi bối rối, hoang mang nhưng cũng có chút hào hứng khi nghe đến cụm từ “lớp học tâm lý”. Ban đầu, mình nghĩ phải chăng đây là lớp học nắm bắt tâm lý của con người, mình cứ hình dung sẽ được mình sẽ “đọc vị” được người khác như thế nào.
Cho đến khi mình thực sự được học buổi đầu tiên, khóa học Thiết kế cuộc đời. Lần đầu tiên mình biết rằng số phận của con người không phải là con đường đã được định sẵn mà mình có thể thay đổi cuộc đời của mình theo hướng tích cực hơn. Trước đó, mình đã từng tự hỏi: “Liệu mình có sống như thế này suốt đời không?”. Nhưng rồi khi lần đầu tiên bước vào quy trình chữa lành chính bản thân, dường như mình hiểu được tầm quan trọng của việc hiểu và lắng nghe chính mình.
Trước khi thực sự bước vào quy trình, mình có những nỗi buồn, tổn thương cũ vẫn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, khiến tôi hay lo lắng, nóng nảy hoặc dễ tủi thân. Bề ngoài mình vẫn cười nói, vẫn cố gắng sống “bình thường”, nhưng sâu bên trong lúc nào cũng có cảm giác trống rỗng, như thiếu mất một phần của chính mình. Mình hay phản ứng thái quá trước những chuyện nhỏ, hay thấy tự ti, hoặc bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực. Đôi lúc, mình nghĩ có lẽ mình yếu đuối, hoặc không đủ can đảm để nhìn xa hơn vào tương lai.
Nhưng rồi điều gì đến cũng sẽ đến, khi bước vào quy trình chữa lành, mình thực sự cảm thấy tôi như được trở về với bản thể của chính mình. Mình nhìn thấy lại những nỗi đau, tổn thương khi xưa và những “bóng tối” trong lòng mình. Chính cô Bích đã giúp tôi tháo gỡ những khúc mắc của tuổi thơ, mình dần hiểu vì sao mình phản ứng như vậy, vì sao mình cứ lặp đi lặp lại những tổn thương cũ. Mình học cách nhận diện cảm xúc mà không phán xét, học cách yêu thương đứa trẻ bên trong mình nhiều hơn. Dù cho mình đã khóc rất nhiều trên hành trình chữa lành nhưng với tôi đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Biết ơn Học viện Tuệ Tâm An! Mình không còn tin số phận là một con đường cố định. Mình biết rằng mình có thể lựa chọn sống khác, nghĩ khác, và yêu thương chính mình nhiều hơn. Biết ơn vì đã trao cho mình không chỉ kiến thức, mà còn một hành trình trở về với chính mình – trọn vẹn, bình yên và đầy hy vọng.